Giới thiệu nhà văn Nguyễn Thành Long về tiểu sử, sự nghiệp, phong cách sáng tác, giải thưởng, nhận định và đánh giá về ông.

Tiểu sử
– Nguyễn Thành Long (1925 – 1991) là một nhà văn tiêu biểu của nền văn học hiện đại Việt Nam. Ông từng sử dụng nhiều bút danh như Phan Minh Thảo, Quỳnh Lưu. Quê gốc của ông ở thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình Định, nhưng ông sinh ra tại huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam, trong một gia đình viên chức nhỏ.
– Năm 18 tuổi, ông ra Hà Nội học tập, và đến năm 1943 đã bắt đầu viết bài cho Báo Thanh Nghị – một tờ báo có ảnh hưởng lớn trong thời kỳ tiền khởi nghĩa.
– Sau Cách mạng Tháng Tám năm 1945, Nguyễn Thành Long tích cực tham gia hoạt động văn nghệ kháng chiến tại Nam Trung Bộ, giai đoạn từ 1946 đến 1954, cũng là thời điểm ông bắt đầu sự nghiệp sáng tác văn học.
– Sau hiệp định Genève năm 1954, ông tập kết ra miền Bắc, tiếp tục con đường sáng tác và công tác trong lĩnh vực báo chí, xuất bản. Ngoài ra, ông còn tham gia giảng dạy tại Trường viết văn Nguyễn Du, góp phần đào tạo nhiều cây bút trẻ cho nền văn học nước nhà.
– Nguyễn Thành Long mắc bệnh ung thư đại trực tràng và qua đời ngày 6 tháng 5 năm 1991 tại Hà Nội. Khi ông mất, vợ ông đang đi công tác nước ngoài, con lớn đang học ở nước ngoài, còn con nhỏ đang đi học trong nước.
Sự nghiệp sáng tác
– Nguyễn Thành Long là một trong những cây bút tiêu biểu về truyện ngắn và bút ký trong nền văn xuôi hiện đại Việt Nam.
– Tác phẩm của ông mang phong cách nhẹ nhàng, sâu lắng, giàu chất trữ tình và nhân văn, thể hiện qua giọng văn trong trẻo, tinh tế cùng những hình tượng đẹp và gần gũi. Dù viết về đời sống kháng chiến hay xây dựng, ông luôn chú trọng khắc họa vẻ đẹp con người trong lao động, trong lý tưởng sống giản dị mà cao cả.
– Trong suốt sự nghiệp, Nguyễn Thành Long đã để lại nhiều tác phẩm đặc sắc, chủ yếu thuộc thể loại truyện ngắn và ký, tiêu biểu có thể kể đến:
+ Tập truyện ngắn “Ta và chúng nó” (1950)
+ Truyện vừa “Khúc hát của người cán bộ” (1950)
+ Bút ký “Bát cơm Cụ Hồ” (1952), “Gió bấc gió nồm” (1956)
+ Tập truyện ngắn “Hướng điền” (1957), Truyện ngắn “Tiếng gọi” (1960), Tập truyện ngắn “Chuyện nhà chuyện xưởng” (1962)
– Với vốn sống phong phú, tâm hồn nhạy cảm và nghệ thuật biểu đạt tinh tế, Nguyễn Thành Long đã góp phần tạo nên một dòng chảy văn chương nhẹ nhàng mà sâu sắc – nơi con người, thiên nhiên và lý tưởng sống hòa quyện trong sự thanh khiết và nhân hậu.
Phong cách sáng tác
– Nguyễn Thành Long là cây bút chuyên về truyện ngắn và bút ký, với phong cách sáng tác mang đậm chất trữ tình – lãng mạn. Truyện ngắn của ông thường khắc họa những hình tượng con người bình dị nhưng giàu lý tưởng sống, gắn bó với lao động, thiên nhiên và cuộc sống đời thường.
– Nét đặc sắc trong văn Nguyễn Thành Long là ngôn ngữ ngọt ngào, giọng văn trong trẻo, nhẹ nhàng, tạo cảm giác gần gũi và ấm áp. Ông có khả năng khám phá vẻ đẹp nội tâm và giá trị tinh thần trong những con người tưởng như rất đỗi bình thường.
Nhận định và đánh giá
– Vương Trí Nhàn viết: “Trong ý nghĩ của một số người chúng tôi hồi ấy, Nguyễn Thành Long là nhà văn vừa có vốn liếng thực tế, vừa có học, lại có tấm lòng đôn hậu. Tài năng của anh là do công phu rèn luyện mà nên, có vẻ nó như một thứ tài có thể cố mà được nên chúng tôi càng thấy gần”.
– Nhà văn Tô Hoài cho rằng: “Nguyễn Thành Long, từ trước tới nay, qua các tác phẩm của mình, đã cho ta thấy rõ hơn những thuận lợi của ông trong khai thác vỉa sống. Ông có những ngày qua thiết tha nhất, chưa lý trí lắm nhưng chằng chịt những khắc họa sâu sắc. Mỗi truyện ngắn của Nguyễn Thành Long tương tự như một trang đời, một mảng, một nét của cuộc sống chắt ra”.
– Nguyễn Đăng Mạnh: “Trước những năm 80, Nguyễn Thành Long sáng tác rất đều đặn, lặng lẽ và miệt mài. Tuy chất lượng các tác phẩm không đều, nhưng ông được coi là “cây truyện ngắn” có uy tín, cóphong cách riêng”.
